Yêu xa – một chủ đề rất quen thuộc với nhiều người. Có lẽ, chẳng ai thích yêu xa cả – chờ đợi, ngóng trông, niềm tin lung lay, nghi ngờ, không thể gặp mặt, không có những cái ôm, nắm tay, thiếu vắng nhau vào ngày lễ tình nhân, sinh nhật… Cách xa nhau hàng ngàn dặm thì những cảm giác này càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Theo mình nghĩ, yêu xa hay yêu gần đều sẽ có những thuận lợi, khó khăn nhất định và chẳng ai muốn có một tình yêu mà cả hai bên cách xa ngàn dặm. Thế nhưng, nếu yêu nhau mà có chung một niềm tin, một chí hướng và sự tin tưởng sâu sắc vào nhau thì khoảng cách không phải là thử thách lớn nhất.
Trong bài viết này, mình không phải muốn lặp lại những điều đã có trên Internet. Cũng không muốn nhấn mạnh thêm những khó khăn, nỗi buồn hay thêm vào chuỗi cảm xúc này vài suy nghĩ tiêu cực. Thay vào đó, mình muốn giới thiệu đến các bạn một góc nhìn khác tích cực hơn và một câu chuyện “yêu xa” có thật của một người bạn đáng mến của mình. Chính niềm tin của bạn ấy vào tình yêu đã truyền cảm hứng và khích lệ cho mình rất nhiều trong cuộc sống.
Vài lưu ý nhỏ:
- Vì lý do bảo mật nên mình sẽ giấu tên người bạn ấy. Mong bạn đọc thông cảm và hiểu lý do này.
- Chia sẻ dưới đây đều là lời bộc bạch rất mộc mạc và chân thành của bạn mình. Một số chỗ diễn đạt văn nói mình giữ nguyên để không ảnh hưởng tới dòng cảm xúc tuôn trào của bạn. Một số chỗ mình có chỉnh sửa để bạn đọc tiện theo dõi.
Yêu xa… không hề dễ
Còn một tháng nữa là tròn một năm ngày cưới của tụi mình. Thời gian trôi qua nhanh như cái chớp mắt! Mình thường hay nói câu “Haizz thời gian trôi nhanh quá, chưa làm được gì hết…”, nhưng ngay lúc này thời gian trôi nhanh đối với mình là một niềm vui, niềm hạnh phúc. Chắc bạn đang khó hiểu lắm? Xin lỗi mình lại hơi lòng vòng. Chính xác là tụi mình đang “yêu xa”. Dù đã cưới nhau, dù đã có danh phận là vợ là chồng của nhau nhưng tụi mình đang sống cách nhau nửa vòng trái đất, vì thế mong thời gian trôi qua nhanh thì hoàn toàn hợp lý phải không? Cả thế giới và vũ trụ có lẽ sẽ cảm thông cho khát khao được đoàn tụ, được về chung một nhà của tụi mình.
Với mình, tiến tới hôn nhân là bắt đầu một chương mới trong chặng đường yêu nhau, sẽ rất thú vị và hạnh phúc vì từ nay sẽ có thêm một người đồng hành cùng mình đi tiếp đoạn đường phía trước. Nhưng đấy cũng là một thách thức lớn khi hai cá thể khác nhau về nhiều thứ, lớn lên trong hai môi trường khác nhau về sống chung một nhà. Thật không hề đơn giản! Mình đã chuẩn bị tinh thần cho mọi thứ trước khi chính thức trở thành một người vợ – cả về kiến thức lẫn tinh thần, nhưng chưa kịp áp dụng thì đã phải xa nhau. Mình thèm cái gọi là gia đình lắm.
Cách đây vài năm, mình và anh ấy gặp nhau, rồi yêu nhau. Một thời gian sau đó, anh cùng gia đình sang sinh sống và định cư tại Mỹ. Chúng mình vẫn giữ liên lạc, vẫn thương mến nhau và cuối cùng, trải qua nhiều sóng gió, chúng mình quyết định làm lễ cưới.
Sau khi cưới nhau một tuần, chồng mình trở về Mỹ. Tụi mình lại tiếp tục với những chuỗi ngày yêu xa dài đằng đẵng – lần yêu xa thứ hai. Mọi cảm giác nhớ nhung, trông ngóng lại xuất hiện, thậm chí còn da diết hơn lần trước. Nhiều người hỏi mình: “Cưới nhau rồi mà vẫn phải xa nhau chắc buồn lắm phải không?” Mình cười trả lời “vừa buồn, vừa vui, vừa dễ, vừa khó”.
Thật vậy, buồn vì phải xa chồng, xa nửa kia của mình. Vì khi Đấng Tạo Hóa dựng nên con người và thiết lập hôn nhân thì vợ chồng không phải là hai nữa mà là “một thân thể”. Nếu là một rồi mà tách ra thì sẽ đau sẽ buồn lắm chứ.
Vui vì dù đã cưới chồng rồi mình vẫn sống cuộc sống “tự do”, thích đi đâu cũng được, thích làm gì cũng được, không bị ràng buộc bởi một ai hết.
Dễ vì tụi mình đã yêu xa hơn 3 năm trước khi cưới, nên phần nào quen với cảm giác xa nhau, quen với khoảng cách rồi nên đôi khi, cũng đỡ buồn hơn đôi chút và không khiến mình bị sốc như lần đầu.
Nhưng ai rồi cũng vậy. Khi bước vào một mối quan hệ dù hẹn hò hay hôn nhân, bạn cũng cần sự yêu thương, quan tâm, chăm sóc, chia sẻ… từ nửa kia của mình phải không? Tụi mình biết yêu xa là khó nên vẫn cố gắng quan tâm nhau hết sức có thể. Chẳng hạn, mỗi ngày đều sắp xếp thời gian để gọi điện cho nhau (vì lệch múi giờ nên việc sắp xếp thời gian để nói chuyện cũng là cả một vấn đề; đôi khi tụi mình cũng có tranh cãi). Bình thường, tụi mình sẽ nói chuyện vào mỗi sáng lúc chồng mình dậy đi làm, khoảng 10 giờ tối ở Việt Nam. Nhiều khi không còn chuyện gì để nói, cả hai chỉ biết im lặng nghe hơi thở của nhau mà cũng thấy vui. Vì tụi mình tin Chúa (Tin Lành) nên mỗi tuần một lần dành thời gian đọc Kinh Thánh và cầu nguyện cùng nhau. Bất kể chồng mình đi chơi đâu, làm gì vui ở Mỹ cũng sẽ chụp hình gửi cho mình và ngược lại, để cả hai cùng san sẻ cho nhau những khoảnh khắc vui vẻ đó. Nghĩ lại tuy yêu xa, nhưng chúng mình may mắn được sống trong thời đại công nghệ phát triển. Internet sẵn có mọi nơi để nói chuyện mỗi ngày nên cũng được an ủi phần nào. Chứ nếu giờ vẫn là thời xa xưa – thời còn viết thư tay thì không biết tụi mình có chịu được nổi không nữa?
Từ lúc cưới tới giờ, chồng mình đã về nước hai lần để thăm mình. Trong khoảng thời gian gần một năm đó không phải lúc nào cũng êm đềm và hạnh phúc. Đã có đôi khi mình cảm thấy mệt mỏi và muốn bỏ cuộc. Đấy là những khi mình bị ốm, mệt, cần một bờ vai “thật” để dựa vào nhưng cái nhận được chỉ là những tin nhắn “Em khỏe không? Em cố gắng uống thuốc cho hết bệnh nha…”. Đấy là khi giữa dòng đời tấp nập, đi một mình ngoài đường mình cảm thấy cô đơn lạc lõng đến tột cùng. Mình tự hỏi “Ủa? Mình có chồng để làm gì?”. Đấy là khi những ngày quan trọng của cuộc đời như sinh nhật, mình chỉ mong được ở bên người mình yêu cùng ăn tối, cùng đi dạo qua những nơi hai đứa từng đi…, nhưng giật mình nhìn lại, mình đang một mình. Lúc ấy, chỉ biết tự động viên bản thân và tự tìm cách tạo niềm vui để vượt qua tất cả. Đấy là khi mình có chuyện vui, làm được gì đó chỉ muốn chạy về nhà thật nhanh, ôm lấy chồng mình và được nghe câu “Em giỏi lắm”. Cũng có khi nước mắt rơi, mình phải tự đưa tay lên gạt qua một bên, tự nắm lấy tay mình và nói “rồi sẽ ổn thôi, đừng khóc nữa.”
Tuy nhiên, tất cả những điều này không có nghĩa chồng mình là người vô tâm, người xấu. Nói thế này, tội nghiệp anh lắm. Ngược lại, chính nhờ sự cố gắng quan tâm và ý chí của anh nên mình mới có thể vượt qua được những chuỗi ngày ấy và vẫn tiếp tục được cho đến bây giờ. Anh là một người chồng ấm áp, thấu hiểu và có khả năng chịu đựng rất lớn. Anh biết rơi vào hoàn cảnh xa nhau như thế này, mình là người thiệt thòi nhiều hơn nên luôn cố gắng bù đắp cho mình mọi thứ có thể: chịu đựng mọi thứ mình đổ lên anh, mọi lời chì chiết, than vãn mỗi khi nỗi cô đơn ùa về. Mình thường nói với anh “Chắc trên thế giới này chỉ có anh là chịu đựng nổi em thôi”. Sự cảm thông, lắng nghe và kiên nhẫn của anh chính là động lực để mình chiến thắng từng thử thách. Nhưng trên tất cả, mình biết Chúa luôn bên cạnh và tiếp sức cho tụi mình. Chúa sẽ giúp bọn mình sớm có ngày đoàn tụ.
Hơn 3 năm yêu xa trước khi cưới, tụi mình đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió. Có thể nói đó là thử thách lớn nhất cho tình yêu tụi mình. Đã có khoảng thời gian hai đứa chia tay, vì nghĩ rằng không thể đến được với nhau nữa. Nhưng sau bao sóng gió tụi mình đã trở về với nhau và quyết định cùng đi với nhau suốt phần đời còn lại. Đến bây giờ đối với mình yêu xa cần nhất là niềm tin và sự cảm thông dành cho nhau. Dù bạn đang yêu hay đang kết hôn thì cả hai đều cần. Ngoài ra, tụi mình cũng có cùng một đức tin – một niềm tin mãnh liệt vào Chúa và sống theo lời Chúa dạy. Chính niềm tin ấy đã dẫn dắt tụi mình, giữ lời hứa, lời kết ước chung thuỷ với nhau khi trao cho nhau chiếc nhẫn cưới ở nhà thờ.
Thường khi mất thứ gì đó bạn mới thấy trân trọng nó phải không? Tụi mình từng mất nhau và bây giờ tụi mình thấy yêu và trân trọng nhau nhiều hơn bao giờ hết. Giờ đây, khoảng cách không còn là vấn đề nữa. Yêu xa nhưng định hướng và mục tiêu rõ ràng khiến lo lắng dần biến mất. Chồng mình đang trong quá trình làm bảo lãnh cho mình, không lâu nữa tụi mình sẽ được về bên nhau và lại cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình yêu này.
Nếu bây giờ cho mình chọn lựa, mình sẽ không chọn yêu xa, vì một khi đã yêu xa, bạn sẽ phải hy sinh và đánh đổi nhiều thứ. Dù sao gần nhau vẫn tốt hơn để cả hai cùng vun vén tình cảm. Thêm nữa, yêu xa đôi khi khiến lòng dạ bạn hoặc người kia đổi thay, bạn phải thẳng thắn can đảm chấp nhận điều đó như một phần tất yếu của cuộc sống. Tuy nhiên, nếu đã chọn yêu xa thì cũng hãy cố gắng cùng nhau vượt qua và xây dựng sự tin tưởng.
Hãy nghĩ rằng còn yêu thì dù có đi đâu tình yêu cũng sẽ luôn ở đó – da diết, ấm nồng và không hề phai nhạt. Nếu hết yêu thì dù có gặp lại, ở ngay trước mặt thì cũng sẽ sớm lạc nhau mà thôi. Đôi khi nhìn những đôi yêu nhau, những cặp vợ chồng khác gần gũi, lúc nào cũng tay trong tay, hạnh phúc, mình cũng ganh tỵ và thèm được như họ lắm. Vì thế, nếu hai người bạn “được yêu gần” thì hãy trân trọng từng phút giây bạn có, hãy cho nhau yêu thương chân thành. Vì ngoài kia có bao nhiêu người đang khát khao được như bạn đấy!
—
Mỗi lần mở file chia sẻ của bạn ấy ra, mình đều rất xúc động và rơi nước mắt. Xúc động vì được đọc một câu chuyện tình yêu có thật từ một người bạn ngay bên cạnh mình. Lúc nào cũng vui tươi, nhí nhảnh nhưng đằng sau là cả một ý chí, niềm tin và tình yêu mãnh liệt dành cho người chồng đang ở cách xa nửa vòng Trái Đất.
Phần còn lại của bài viết sẽ là những chia sẻ “yêu xa” khác đến từ phía một chàng trai. Đây hoàn toàn không phải là lời của chồng bạn mình, mà là của mình. Mình viết với những ý nghĩ xuất hiện trong đầu, tuôn trào mỗi lần đọc lại những tâm sự của bạn ấy và viết với niềm tin vợ chồng bạn sẽ sớm được đoàn tụ. Mình thật sự khâm phục và ngày càng tin tưởng hơn rằng một khi hai người đã yêu nhau, tin tưởng và chung thuỷ với nhau thật sự thì chỉ cần có ý chí, bất cứ cặp đôi nào cũng sẽ có một tương lai hạnh phúc.
Yêu xa nhưng em chưa bao giờ xa cách
Sáng nay, anh gõ lên Google khoảng cách giữa hai chúng ta: 7916 dặm (12.739,57 km). Nhưng thực lòng, anh muốn một con số mà anh có thể hình dung được. Anh để những nguyên âm nhẹ nhàng được thốt ra từ miệng của anh, nói ra khoảng cách giữa hai chúng ta thành lời trong sự yên ắng của căn phòng. Có lẽ, nếu anh biết con số chính xác, bằng cách nào đó mọi thứ sẽ dễ dàng hơn, bằng cách nào đó mà anh sẽ có cảm giác em đang ở bên cạnh.
Anh muốn em thuộc về anh… mặc dù chúng ta đang thật cách xa nhau. Anh không hề hối tiếc khi chọn em làm vợ, và sẽ không bao giờ hối tiếc. Em là vợ của anh, là bạn gái của anh, là người yêu của anh và điều này không bao giờ thay đổi.
Khi biết mình đã yêu em, anh đã nghĩ anh biết điều anh sẽ phải trải qua, nhưng thực tế còn phức tạp hơn nhiều so với mong đợi. Anh đã nghĩ xa em chút thôi không quá khó… nhưng anh đã sai rồi. Yêu xa không hề dễ dàng với anh ngay lúc này, nhưng có lẽ, tương lai sẽ dễ dàng hơn đôi chút.
Em có lẽ ở xa anh, và ngay bây giờ, anh không được nhìn thấy em mỗi ngày. Nhưng anh sẽ luôn là người chồng, người bạn trai tốt nhất có thể của em, bởi vì em là một người phụ nữ rất tuyệt vời và em xứng đáng có được một tình yêu trọn vẹn. Ở nơi đây, anh sẽ yêu em bằng cách đối xử với cơ thể và tâm trí anh với sự tôn trọng. Anh sẽ yêu em bằng cách thể hiện niềm tự hào mỗi khi em đạt được mục tiêu và theo đuổi ước mơ của em. Anh sẽ yêu em bằng cách hỗ trợ em trong những ngày em khó khăn nhất. Và anh biết em cũng sẽ đối với anh như vậy.
Anh sẽ yêu em mãi mãi. Tình yêu của chúng ta sẽ dễ dàng hơn theo thời gian. Anh một lòng một dạ với em, và anh biết em cũng vậy. Dù nhiều người có phán xét, có nghi ngờ tình cảm của chúng ta khi xa cách nhưng chúng mình đều biết tình yêu của chúng mình sẽ vượt qua mọi nghi ngờ. Chúng mình là hai người yêu nhau, cách xa nhau hàng ngàn cây số, nhưng sẽ vững vàng bất kể cuộc sống có khắc nghiệt đến chừng nào.
Anh đếm từng ngày. Có đêm, anh nhắm mắt và tưởng tượng khuôn mặt em đến từng chi tiết – nếp nhăn nhỏ mỗi lần em cười hay một bọng mắt nhỏ dưới mắt trái em. Anh có thể cảm nhận được hơi thở của em rất gần. Anh cố hết sức để nhớ giọng nói của em mỗi lần anh thức em dậy sau một đêm ngủ ngon giấc hay bàn tay em như thế nào mỗi khi em ôm lấy anh từ phía sau. Cảm tưởng như anh đang tạo ra một câu chuyện trong đầu mình, chỉ để khiến thực tại trở nên dễ chịu hơn một chút.
Em tắt máy và anh tưởng tượng em đi đi lại lại trong căn phòng, bật một ít nhạc, đánh răng và sau đó lên giường ngủ. Anh thêm vài chi tiết nữa vào trong buổi tối của em – dùng chung một chiếc gương trong nhà tắm, bàn chải đánh răng của anh ở cạnh của em, cơ thể anh nằm xuống, cuộn lại và nhìn em ngon giấc.
Đôi khi anh ghét những thứ này – không gian, những thứ vô danh, cách mà chúng ta xa nhau về mặt vật lý, cố gắng lấp đầy khoảng trống với những từ ngữ, hình ảnh và vài sự gợi lại về công việc mỗi ngày. Đôi khi, anh ghét việc không được ở đó để chà lưng cho em khi em tắm hay không hôn em trước khi đi ngủ. Đôi khi, anh ghét việc em không có ở đây để ăn tối cùng anh, để cùng anh nằm xem phim trên ghế, để ngắm mặt trời lặn qua vách đá gần phòng trọ của anh. Đôi khi, anh ghét tất cả chúng.
Nhưng tất cả những thứ đáng ghét đó không bao giờ có thể phá hủy tình cảm của anh dành cho em.
Đây là một chương trong cuộc đời chúng ta – một chương mà chúng ta hứa với nhau – chẳng có gì có thể khiến từng trang sách trong chương này rời rạc. Đấy không phải là một cốt truyện dễ dàng nhưng chẳng gì có thể thay đổi được sự thật rằng chúng ta ở đây để cùng viết tiếp một câu chuyện tình đẹp.
Có lẽ ngày mai sẽ dễ dàng hơn. Có lẽ, chúng ta sẽ nhìn thấy những tia sáng của tương lai và nó sẽ không còn quá khắc nghiệt. Có lẽ khi chúng ta gọi video với nhau, anh sẽ nhìn thấy khuôn mặt em và đột nhiên anh không phải cố quá sức nữa để nhớ cách em cười hay điệu cười của em làm ấm cả căn phòng.
Có khoảng cách ở giữa chúng ta. Đó là sự khác nhau về múi giờ. Có những đám mây và ngọn núi, sóng đại dương và những con đường cao tốc. Có những buổi sáng khi em thức dậy và anh vẫn nằm ngủ trên giường, có những buổi tối khi em nói chúc ngủ ngon thì anh vẫn đang dùng bữa sáng. Có một ngàn cách mà chúng ta sẽ tuyệt vọng, cô đơn, và kiệt sức.
Nhưng nếu anh có thể hứa một thứ với em thì đó sẽ là – chẳng có gì sẽ thay đổi tình yêu của anh dành cho em.
7916 dặm.
Có lẽ, khoảng cách này chỉ đơn thuần là một con số thôi.
Chẳng đời nào anh để nó ngăn cản tình yêu của anh dành cho em được.
Yêu em. Vợ của anh. Người con gái của anh.
a
Ảnh đầu bài: Han-Hsing Tu
nothing gonna change my love for u…