Một trong những điều luôn làm mình vui đó là mình trông trẻ so với tuổi. Cho dù đi làm công ty hay đi ra ngoài, việc mọi người bảo mình trẻ là điều rất quen thuộc.
Bề ngoài “trẻ”
Năm ngoái mình có việc phải quay về trường Đại học Thương mại, lúc đứng chờ thang máy, mấy bạn sinh viên nói chuyện với mình như thể đồng trang lứa. Cho đến khi mình nói, “chị ra trường hơn 5 năm rồi”, các bạn ấy giật mình, “ôi, em tưởng chị là sinh viên năm nhất.”
Ngày đầu tiên mình đi học ở trường bên này (Úc), mình làm quen với các bạn. Tất cả đều tròn mắt khi mình nói, “mình 28 tuổi rồi”. Họ còn hỏi đi hỏi lại để xác nhận, “Do you really get married?” (Bạn thực sự lấy chồng rồi à?) Mình không đếm nổi bao nhiêu bạn đã hỏi mình câu này, vì họ luôn nghĩ, “I thought you must be just 21 or 22”.
Thậm chí còn có một bạn mình thường xuyên chơi nhất, hễ cứ gặp một bạn mới là bạn ấy lại hỏi người đó, “Can you guess her age? You’ll be shocked.” (“her” ở đây là mình”)
Khi mình và chồng mình chuyển đến sống ở vùng mới ngoại ô Sydney, nhiều người ở đó bảo nhìn bọn mình giống như “high school”.
Mình cũng thích. Ai mà chẳng thích trẻ, mà lại còn được cho là trẻ hơn tận 6,7 tuổi so với tuổi thật nữa chứ.
Tính cách “trẻ”
Không chỉ bề ngoài trông trẻ mà tính cách của mình có lẽ cũng chưa “trưởng thành” lắm. Bản thân mình cũng nhận thấy như vậy.
Từ giọng nói cho tớ cách hành xử bên ngoài, nhiều khi chồng mình cũng bảo mình như “trẻ con”.
Hồi trước đi làm các công ty, mọi người cũng đối xử với mình như một người “còn thiếu kiến thức ngoài đời”.
“Chị Vân Anh người ta kể chuyện xong rồi mãi mới hiểu.”
“Từ đó chị cũng không hiểu à? Chị phải cập nhật nhiều vào.”
“Chị còn non và xanh lắm.”
“Chị phải thay đổi bản thân, thay đổi cách ăn mặc, đi đứng, trang điểm này kia vào để trông lớn hơn.”
…
Đúng thật là thế. Tự mình ngẫm, mình cũng thấy nhiều cái các bạn biết mà mình không hề biết và cũng không hiểu. Vì công việc liên quan đến ngồi một chỗ, viết lách, tập trung và bản tính mình cũng không thích bàn chuyện nhiều nên kỹ năng “ngoài đời” của mình rất non nớt. Cũng vì như thế nên suy nghĩ, hành động của mình có lẽ vẫn chưa đúng với một người đã lập gia đình và gần 30.
Đôi khi mình nghĩ, “biết đến bao giờ mình mới trưởng thành đây?” Câu hỏi này xuất hiện trong đầu mình không biết đã bao nhiêu lần, và cũng nhiêu lần đó, mình cố gắng gạt nó ra khỏi đầu, “thôi chẳng sao cả.”
Mình đã đi làm hơn 5 năm tại các công ty và bây giờ là một freelance writer, mọi việc của mình đều thật tốt. Ở những nơi đó, khả năng của mình đều được sếp công nhận, mình đều có những đóng góp và đều thu nhặt được những kiến thức bổ ích giúp kỹ năng công việc của mình tăng trưởng. Đâu có ai đánh giá mình vì sự trẻ hay “thiếu kỹ năng ngoài đời”.
Tính cách mình có thể “trẻ con” nhưng đâu có sao nếu mình vẫn làm việc hiệu quả như “một người lớn”?

Một sự biết ơn
Nghĩ kỹ thì mình thấy biết ơn vì sự trẻ của mình—trẻ cả vẻ ngoài lẫn tính cách.
Nhờ trẻ như thế nên mình cảm thấy mình luôn nồng nhiệt, sôi nổi với mọi thứ, đặc biệt là việc học.
Mình luôn nghĩ mình giống như một học sinh, tò mò với cái mới, lúc nào cũng hăng hái với việc tìm hiểu, tinh thần học tập như ngày mình vẫn còn là một sinh viên đại học. Cũng hay, thầy cô nhìn thấy điều này nên họ cũng đối xử với mình như một học sinh đại học, thay vì là một người đã đi làm đang theo học chương trình thạc sĩ. Nhờ thế, mình luôn thấy vui khi đi học.
Nhờ trẻ nên mình chẳng bao giờ cảm thấy muộn để làm bất cứ điều gì. Mình sẵn sàng thử với mọi thứ.
Đã lập gia đình 3 năm nhưng mình vẫn sẵn sàng đi học trở lại mà không cảm thấy ngại ngần. Mình vẫn đầy nhiệt huyết viết blog, chia sẻ trên fanpage, viết course, đọc thêm nhiều thứ… như thể mình vẫn đang là một cô gái tự do. Ở điểm này, mình lại càng biết ơn vì mình có một người chồng rất thấu hiểu, hỗ trợ và ủng hộ mình làm những điều mình muốn.
Nhờ trẻ và cũng nhờ “chưa vào đời” nên mình ít bị ảnh hưởng bởi những chuyện bên ngoài.
Mình không biết những chuyện trắng đen ngoài kia nên cuộc sống của mình gần như lúc nào cũng tốt đẹp và mình dễ tìm lại được động lực, điều tích cực mỗi khi căng thẳng. Có lẽ, vì thế này nên càng làm cho mình và tính cách của mình trẻ.
Nếu bạn giống như mình…
… thì thật là tốt đó bạn. Chúng ta giống nhau, được ban tặng một sự trẻ so với tuổi để chúng ta được sống trong nhiệt huyết và năng lượng của sức trẻ lâu hơn so với nhiều người.
Có sao đâu nếu có người bảo “sao bạn không biết điều này?”, “sao bạn không hiểu điều kia?”, “sao bạn chẳng biết gì về thế giới bên ngoài?”… Nếu những điều đó tốt đẹp mình sẵn sàng dành thời gian để tìm hiểu nó là cái gì. Còn nếu đó chỉ là những chuyện tiêu cực, gièm pha, tranh cạnh thì mình vui hơn với việc là một người “chưa vào đời”.
Nếu bạn vẫn trẻ, vẫn hồn nhiên thì hãy cứ trẻ, hãy cứ hồn nhiên. Thay đổi để trở nên tốt hơn, nhưng đừng thay đổi chỉ để làm hài lòng những người xung quanh trong khi đánh mất con người thật của chính bạn.
Sách hay cùng chủ đề:
Ảnh đầu bài: Cody Black