Cách đây 2 năm, mình có làm ở một công ty công nghệ. Công ty có phòng ăn trưa ở tầng 8, mình thường mang cơm lên đó ăn cùng mọi người.
Vào một buổi trưa ăn cơm như thường lệ, có một em đến ngồi cùng mình. Em ấy làm ở phòng nhân sự và mình với em ấy chỉ nói chuyện mỗi khi có vấn đề gì liên quan đến hợp đồng, tiền lương, bảo hiểm…
Thấy em ấy ngồi xuống, mình liền bắt chuyện. Rồi đột nhiên, em ấy ngẩng lên với khuôn mặt lạnh tanh nói với mình rằng “Lần đầu tiên em thấy chị, em nghĩ chị phải nổi loạn lắm.”
Mình khá bất ngờ vì đây là lần đầu tiên có người bảo mình như vậy. Mình cười và hỏi “Tại sao em lại nghĩ thế?”
“Vì em thấy nhìn bề ngoài chị trông có vẻ vậy.”
Nói xong, em ấy không nói gì nữa, ngoảnh sang nói chuyện với người khác cho đến khi em ấy ăn xong và trở về phòng làm việc.
Mình không hiểu ý em ấy muốn nói là gì, nhưng nhìn vẻ mặt và thái độ, mình biết rằng hàm ý không hề tốt.
Mình sinh ra đã có đôi lông mày rậm. Không ít lần có người nói với mình “sao lông mày rậm thế?”, “lông mày trông như đàn ông”, “lông mày trông như sâu róm”, “sao không đi tỉa đi em, sao lại để như thế?”, blaz blaz blaz. Đó còn chưa kể mắt của mình một mí nữa. “Ôi, mắt một mí, tươi cái mặt lên nào?”, “lông mày rậm mà mắt lại còn một mí” và vô số những câu nói kiểu như này khác. Không chỉ từ người lạ mà mình còn được nghe chúng từ những người mình quen biết. Thời gian đầu, mình chỉ nghĩ đấy là lời nói đùa, nhưng dần dần “được nghe” quá nhiều cùng với thái độ “không muốn tiếp xúc của họ”, mình dần tự ti về bản thân và rất ngại nói chuyện.
Thế nên, có lẽ vì vẻ ngoài này mà em ấy nghĩ mình “nổi loạn” chăng? Dù sao thì mình không hề biết lý do thật sự đằng sau nhận xét ấy.
Nhiều khi nhìn một người dữ dằn, chúng ta thường nghĩ có lẽ họ khó tính, khó gần, thậm chí mưu mô lắm. Nhưng thực ra, họ lại là người rất dễ mến, thân thiện, yêu người, thích giúp đỡ người khác.
Nhiều khi nhìn một người có khuôn mặt tươi xinh, ăn nói nhẹ nhàng, khéo léo, không để mất lòng ai bao giờ. Nhưng thực ra, họ lại hoàn toàn khác với những gì họ thể hiện ra bên ngoài.
Chúng ta thường có xu hướng đưa ra những phán đoán, giả định dựa vào vẻ ngoài. Mình cũng đã từng như vậy, nhưng theo thời gian và trải nghiệm, mình nhận ra đấy là suy nghĩ hết sức sai lầm. Không thể nào đánh giá tính cách hay phẩm chất hay khả năng của một người chỉ dựa vào vài lần gặp gỡ hay những đặc điểm bên ngoài của họ.
Khoa học mất hàng ngàn năm để khám phá tâm hồn, tính cách của một người và đến bây giờ, các nhà nghiên cứu vẫn đang tiếp diễn công việc đó. Những mô hình tính cách họ đưa ra chỉ là một khuôn mẫu để chúng ta phán đoán tính cách của một người, chứ không phải là một khẳng định. Ngay cả bản thân bạn cũng không chắc chắn tính cách của mình. Vậy thì làm thế nào mà mới chỉ vài lần tiếp xúc một người, bạn đã có thể đánh giá cả con người họ được? Phải không nào?
Hành vi của bạn xác định tính cách của bạn, chứ không phải trang phục. Những thành tựu lớn được tạo ra không phải từ những bộ quần áo bắt mắt, mà là từ những bộ óc vĩ đại. Và những bộ óc vĩ đại không cần dựa vào trang phục để được công nhận và trông trở nên quan trọng. Chỉ có cái nhìn nông cạn mới nhìn vào trang phục, nhưng người khôn ngoan biết nhìn xa hơn. Hãy nhìn một người đằng sau bộ trang phục của họ. Abhijit Naskar
Thursday for thought ❤️