Bài viết được dịch từ chia sẻ gốc: How I Knew It Was Time to Leave My Job.
—
Năm tôi 26 tuổi, tôi bắt đầu làm việc ở vị trí một luật sư. Thời điểm đó, đây có vẻ là một lựa chọn nghề nghiệp thú vị. 3 năm sau, tôi kết hôn. Trong một thời gian ngắn sau đó, chúng tôi có đứa con đầu lòng. Cuộc sống khá ngọt ngào.
Ừ thì số giờ làm việc của chúng tôi nhiều hơn so với mức tốt cho sức khỏe. Tôi đặc biệt chẳng thích công việc của mình, và chính nó đã gây ra một vài vấn đề. Nhưng chúng tôi vẫn biết chúng tôi may mắn. Chúng tôi có thể trả hết các hóa đơn, chúng tôi yêu thương nhau, con cái của chúng tôi khỏe mạnh. Chúng tôi còn cần gì nữa, phải không?
Sau đó, cuộc khủng hoảng cho vay thế chấp bất động sản dưới chuẩn tấn công nước Mỹ.
Phản ứng dây chuyền sang Ireland – nơi chúng tôi sống – thật khủng khiếp. Các khoản vay dễ dàng bị dừng lại, giá nhà bị giảm xuống một nửa, thất nghiệp, giảm lương, thuế bắt đầu tăng lên. Trong khoảng 3 năm, chúng tôi cố gắng vượt qua khó khăn. Đến bây giờ, tôi nhớ rất ít về thời gian ấy vì những căng thẳng, mệt mỏi và lo lắng đã cuốn trôi ký ức về những sự kiện xảy ra xung quanh cuộc khủng hoảng này. Cuối cùng, tôi nghỉ công việc luật sư. Nghe đơn giản nhỉ: cuối cùng cũng dừng làm luật sư. Mất một năm. Một năm làm việc không lương để cố gắng khôn còn nghĩ về nỗi thất bại đau đớn.
Năm 2011, vợ chồng tôi cả hai đều 34 tuổi và cả hai đều muốn một sự khởi đầu tươi mới. Thế nên, chúng tôi đã đưa ra một lựa chọn rõ ràng. Chúng tôi vượt qua Đại Tây Dương và nhập cư vào Tây Úc. A hèm!
5 năm sau, đứa con thứ 2 của chúng tôi ra đời. Ở Tây Úc, chúng tôi chỉ có hai vợ chồng, 9000 dặm xa quê hương với 2 đứa trẻ nhỏ. Chúng tôi làm việc chăm chỉ, cố gắng sửa chữa mớ lộn xộn về tài chính mà đã đẩy chúng tôi tới mảnh đất này. Nước Úc cho chúng tôi nhiều cơ hội mà chúng tôi không thể tìm thấy ở Ireland. Một công việc kỹ thuật được trả lương hậu hĩnh cho chồng tôi. Một vị trí cấp cao cho tôi ở Ủy ban Sức khỏe Tinh thần ở Perth. Chúng tôi có mọi thuận lợi mà chúng tôi có thể nhận được. Chúng tôi đang ở trong chế độ chiến đấu.
Chế độ chiến đấu có nghĩa đấu tranh cho sự sống. Nó có nghĩa làm rõ bạn là ai sau khi cuộc sống xung quanh bạn nổ tung. Làm rõ cách để yêu thương người khác trong khi bị bủa vây bởi những căng thẳng và lo lắng. Và đảm bảo những đứa trẻ sẽ nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt bạn, bởi vì chúng phải trải qua những biến cố trong đời mà đáng lẽ chúng không nên phải gánh chịu. M* kiếp, bị lôi kéo sang xứ sở này từ một gia đình đông đúc, đầy yêu thương, cách đây 9000 dặm.
Chúng tôi đã quên cách làm mọi thứ ngoại trừ công việc, như thể làm việc là giải pháp cho mọi vấn đề.
Mọi thứ trở nên khó hơn trước khi chúng trở nên dễ dàng hơn, nhưng chúng đã dễ dàng hơn rồi. Con cái lớn dần. Tài chính gia đình tôi cũng vững chãi hơn trước một chút.
Viết lách từ lâu đã là một giấc mơ cả đời tôi và cuối cùng, tôi cũng tìm thấy thời gian để dành cho nó. 6 đêm một tuần, sau khi làm việc, sau khi chăm lo cho con, tôi hôn chồng tôi và bắt đầu ngồi vào bàn làm việc.
Một thời gian sau, điều kỳ diệu của những điều kỳ diệu. Tôi bán cuốn tiểu thuyết đầu tiên, The Ruin (Tạm dịch: Sự hủy hoại). Nó đã được xuất bản và trở thành cuốn sách bán chạy nhất.
Mọi thứ đã thay đổi và chẳng có gì thay đổi.
Chế độ chiến đấu. Những thói quen cũ. Tôi vẫn làm việc ở Uỷ ban và viết mỗi tối. Chồng của tôi cũng vẫn làm công việc cũ mặc dù anh ấy muốn làm thứ gì đó khác. Chúng tôi tiếp tục viết ra các đầu công việc và đánh dấu chúng sau khi hoàn thành. Thỉnh thoảng, chúng tôi nghỉ ngơi, nhìn nhau và cố gắng nhớ xem cuộc sống có luôn như thế này. Chúng tôi đã từng không cảm thấy vui sao? Chúng tôi đã không cười nhiều hơn sao?
Chúng tôi đã quên hết cách làm mọi thứ ngoại trừ công việc, như thể công việc là giải pháp cho mọi vấn đề. Và những thứ khác cũng không ổn định. Chúng tôi rất giỏi trong việc chia sẻ công việc nhà và chăm sóc con cái. Nhưng điều đó cũng có nghĩa chúng tôi cảm thấy thỏa hiệp. Chồng tôi muốn có sự tự do để tập trung cho công việc của anh ấy. Tôi muốn thực sự cam kết vào viết lách, để xem điều tôi có thể làm khi tôi không phải một tay để đằng sau lưng đỡ con tôi.
Nhưng cả hai chúng tôi đều sợ thay đổi. Sợ mất đi một cấu trúc tuyệt vời mà chúng tôi đã cố gắng không mệt mỏi để xây dựng nên và một sự ổn định về tài chính mà chúng tôi đã làm việc không ngừng nghỉ mới có được.
Chúng tôi nói chuyện với nhau, rất nhiều. Chúng tôi lập nên những kế hoạch cẩn thận và có tạo một vài file Excel. Phân tích mọi thứ đến nát cả ra. Chúng tôi có tiền tiết kiệm và tôi có một hợp đồng viết sách, nhưng sau cùng, mọi thứ lại quy về một bước nhảy niềm tin. Một quyết định rằng chúng tôi thà sống tiếp cuộc đời mình còn hơn là lo lắng.
Vào tháng 10 năm 2018, tôi nghỉ việc. Chồng của tôi cũng thay đổi công việc của anh ấy. Chúng tôi đưa ra thỏa thuận mới. Bây giờ, tôi làm hầu hết việc chăm sóc con, và anh ấy có nhiều sự tự do hơn để tập trung vào công việc của anh ấy. Tôi có 5 tiếng mỗi ngày khi con ở trường để viết lách và 2 tiếng đồng hồ khác vào buổi tối để tiếp tục viết. Chúng tôi thuê người giúp việc để dọn dẹp nhà cửa.
Chồng của tôi yêu công việc mới của anh ấy. Tôi cũng viết một cuốn sách bán chạy nhất khác: The Scholar. Tôi không giả vờ như cuộc sống của mình là hoàn hảo. Vẫn có những thử thách, những lúc mà sự cân bằng bỗng nghiêng về bên này hay bên khác, nhưng chúng tôi không hề hối tiếc. Một nơi an toàn mà chúng tôi đã từng xây dựng cho chính mình đã trở thành một cuộc sống của những thói quen tích vào các danh sách công việc và trả hóa đơn mà chỉ mang đến cho chúng tôi rất ít khả năng sáng tạo, hay thử thách thật sự, ngoài những giờ làm dài đằng đẵng.
Một bước nhảy vọt đã mở ra cuộc sống tươi sáng hơn cho chúng tôi một lần nữa. Giờ đây, chúng tôi không biết chính xác điều gì sẽ xảy đến tiếp theo, nhưng chúng tôi rất hào hứng với nó.
—
Mình học được gì từ chia sẻ này:
- Khi bạn đi làm một công việc khác với thứ mình đam mê và đã ước mơ từ lâu thì chắc chắn bạn sẽ không thể nào toàn tâm toàn ý với công việc đó. Nó sẽ khiến bạn luôn cảm thấy bứt rứt, khó chịu vì có một thứ gì đó vẫn chưa được hoàn thành.
- Cuộc sống luôn cần sự tươi mới. Sự mới mẻ sẽ mang đến cho bạn năng lượng, nhiệt huyết và sức sống.
- Đừng để những vấn đề trong cuộc sống khiến bạn quá áp lực và quên mất tận hưởng cuộc sống. Đến một lúc nào đó khi bạn đã kiểm soát được việc chi trả các hóa đơn thì bạn sẽ thấy chúng không phải là tất cả.
- Hãy cứ cố gắng hết sức mình và làm thứ bạn thích vì một ngày nào đó, bạn sẽ nhận được “quả ngọt” từ nó.
Ảnh đầu bài: StartupStockPhotos