Tối nay ngồi viết khoá học tiếng Anh, mình có thời gian hồi tưởng lại ngày xưa mình đã bắt đầu luyện viết tiếng Anh như thế nào. Mình mở 750words ra và đọc lại những gì đã viết cách đây hơn 5 năm — thời điểm lần đầu tiên mình có ước mơ được đi du học và nhận ra khả năng writing bằng tiếng Anh cực kỳ kém. Đọc lại thấy những câu từ thật ngô nghê và đơn giản. Nhưng ai biết được chính những sự chập chững đó đã giúp mình trở thành mình của bây giờ.
Lúc năm 2017, khả năng viết tiếng Anh của mình còn yếu lắm. Mình chỉ có thế mạnh nhất là reading (đọc). Viết không tốt vì không có cơ hội được cọ xát, lười rèn luyện, và phần lớn công việc của mình giai đoạn trước cho đến năm 2017 cũng chỉ là dịch và biên tập nội dung. Chẳng mấy khi nghĩ đến luyện viết.
Quyết định đi du học thay đổi mọi thứ của mình. Mình chính thức dồn hết công sức, thời gian, năng lượng để cải thiện kỹ năng viết và đạt IELTS ít nhất 7.0 để đi du học. Mình chẳng có gì ngoài việc phải kiên trì nên mình quyết tâm cải thiện kỹ năng viết bằng cách mỗi ngày viết ít nhất 750 từ.
Ngày nào cũng mở 750 words ra luyện viết. Mình không tạo áp lực cho bản thân. Mình chỉ tự nhắc nhủ bản thân phải kiên trì luyện. Mình viết từ chủ đề đơn giản nhất như hôm nay mình cảm thấy thế nào, vui hay buồn? Mình đã gặp ai, cuộc nói chuyện ra sao? Hôm nay có ăn ngon không, ngủ ngon không, đọc được bài viết gì hay. Mình tự viết về chính mình, viết ra trải nghiệm của mình. Mình viết với một mục tiêu cốt lõi duy nhất là cải thiện khả năng viết tiếng Anh. Dù có phải dành rất nhiều thời gian để luyện, mình cũng chấp nhận.

Có lẽ bạn không tin nhưng hãy nhìn hình ảnh dưới đây xem. Chính xác, hồi xưa mình mò mẫm viết từng câu ngắn, đơn lẻ như vậy thôi. Mình tạo áp lực cho bản thân trước khi đi ngủ phải viết được ít nhất 750 từ. Viết liên tục, không được dừng lại để nghĩ.

Viết được mấy ngày đầu, mình nản chí lắm. Vì thấy sao câu từ cứ giống nhau, toàn lặp đi lặp lại “I want…. I learn…. I think…” Mình đã định từ bỏ. Nhưng nghĩ lại thấy bản thân mới bắt đầu mà đã muốn dừng lại thì không được. Thế nên mình gắng gượng viết mỗi ngày. Thật không ngờ chính sự quyết tâm đó đã giúp mình cảm nhận được lợi ích của việc “ép bản thân phải viết cho dù câu từ không có gì đặc biệt.”
Lợi ích ấy chính là mình trở nên quen thuộc với việc viết bằng tiếng Anh hơn, không phải “nghĩ tiếng Việt rồi dịch ra tiếng Anh nữa.” Hiển nhiên đấy mới chỉ áp dụng cho các nội dung đơn giản như về cuộc sống thường ngày. Nhưng với mình, sự thay đổi đó đã là một nền tảng cực kỳ lớn để mình tích cực đọc và viết.
Nếu đã không bắt đầu với 750 từ đơn giản đó liên tục mỗi ngày, mình chắc không bao giờ tiếng Anh viết của mình sẽ tiến bộ được, chứ chưa nói gì đến làm freelance writer cho công ty nước ngoài.
Nhiều bạn muốn viết tiếng Anh hơn nhưng lại ngại, cho rằng viết journal hay nhật ký hay chia sẻ trên facebook, blog như vậy không luyện được nhiều, vì các từ quá đơn giản. Phải đi học các lớp ngữ pháp trước thì mới nên viết. Có thế mới viết được hay.
Hay các bạn lo lắng không biết viết gì, không biết bắt đầu ra sao, thiếu từ vựng… Nhưng bạn nhìn xem, mình chẳng hề dùng từ ngữ gì to lớn. Mình cứ viết đi viết lại những câu từ thông thường. Ngày này qua ngày khác biên tập lại những gì đã trải qua trong ngày. Đụng tới từ gì không rõ thì tra Google để làm cho câu chuyện trở nên sinh động hơn.
Điều quan trọng không phải là viết cấu trúc cho thật cầu kỳ hay dùng từ “chuyên ngành” mà là đặt bút xuống viết hay ngồi xuống máy tính và gõ. Khi bạn mới bắt đầu luyện viết tiếng Anh, rèn luyện một cách kỷ luật mới là chìa khoá. Bạn cần tạo đà viết trước, khi đã có đà, đã yêu thích rồi thì trong lòng bạn tự có sự thúc giục dành nhiều thời gian hơn để chuẩn chỉnh bài viết (tìm các từ đồng nghĩa/trái nghĩa để thay thế, chỉnh sửa câu…).
Chỉ cần mỗi ngày viết ít nhất 750 từ. Người kiên trì rèn luyện sẽ thắng.