Tuần này mình nhận được vài câu hỏi từ các bạn. Đại loại đều xoay quanh một vấn đề đó là “mặc dù em làm rất nhiều việc nhưng chẳng ai để ý cả, chẳng nhiều người khen, không nhận được nhiều sự chú ý như các bạn.”
Hay “em cảm thấy những gì em đang làm không tạo ra nhiều ảnh hưởng như các bạn khác.”
Hay “em thấy mình cứ trầm lắng, em cũng làm tốt công việc và sếp cũng công nhận điều đó, nhưng nhìn các bạn xung quanh, em thấy mình chưa làm được gì.”
Hay “có vấn đề gì không khi em cảm thấy mình đang live in the background, em cứ như thể là hậu phương vậy, đứng sau màn sân khấu.”
Thế nên bài viết hôm nay mình sẽ dành để chia sẻ một chút về các câu hỏi này nha. Mình đoán là nhiều bạn ngoài kia có thể cũng đang trải qua điều tương tự.
Điều các bạn đang nói chính là đang mô tả về mình
Phải thừa nhận rằng khi đọc được những câu hỏi trên, mình cảm thấy như các bạn đang mô tả về bản thân mình vậy. Vì mình chính là con người đó. Mình “live in the background,” mình không thích có quá nhiều sự chú ý, không thích nổi tiếng, không thích trở thành một tâm điểm của các ánh mắt. Mình không hẳn là kín tiếng, nhưng mình không thích chia sẻ quá nhiều về đời sống riêng tư, vật chất ra bên ngoài. Chỉ những điều gì tốt đẹp mà có ích cho nhiều người thì mình mới chia sẻ.
Trong công việc cũng vậy, mình thích là “hậu phương.” Mình không thích lên tiếng quá nhiều, trừ khi mình phải nói. Mình cũng ngại tham gia các buổi video call, thường mình sẽ im lặng. Trong team mình, có số bạn nói khá nhiều, đôi khi lan ra cả các vấn đề khác nữa. Có thành tích nào họ cũng muốn phơi bày ra — tất nhiên những thành tích đó là đúng. Mình hiếm khi làm vậy vì mình biết sếp biết những đóng góp của mình và mình vẫn làm tốt những gì mình đang làm, mình lên tiếng đúng lúc, thế là đủ đúng không?
Thời gian làm freelance, đến nay đã gần 2 năm, cũng làm mình trở nên trầm lắng hơn nữa. Mình tận hưởng cuộc sống bình yên qua ngày, không gặp quá nhiều người do công việc cũng không phải đến văn phòng. Kể cả nhiều lúc đi gặp bạn bè của chồng hay gặp người lạ, mình cũng thường im lặng.
Có phải mình “dị” không? Nếu gặp lần đầu hoặc vì một lý do khác có thể bạn nghĩ mình “dị,” “nội tâm,” rồi “chẳng muốn chơi với ai”…
Mình không trách bạn vì đó cũng là điều dễ hiểu. Thực ra, mình lựa chọn “ít có sự chú ý” vì mình thấy điều này giúp mình tránh được những vấn đề không tốt có thể xảy ra. Khi trở thành tâm điểm của mọi người, mình sẽ dễ trở nên bị ảnh hưởng bởi những hào nhoáng đó, có thể mình sẽ trở nên “ngủ quên trong chiến thắng” một chút, hay mình sẽ trở nên “kiêu” một xíu… Rất nhiều những điều tiêu cực có thể đến mà mình không thể nào lường trước được.
Mình cũng không muốn trở thành một người xuất hiện trong các phép so sánh. “Cậu giỏi thế, tớ mãi chưa làm được như cậu” hay “cậu hơn tớ nhiều” hay “tớ mãi không tiến bộ gì, còn cuộc sống của cậu tốt quá”… Bạn không biết được những gì bạn chia sẻ về sự tốt đẹp của mình có thể khiến đối phương cảm thấy thất vọng về bản thân họ.
Cuộc sống quá ồn ào rồi, đâu cần thêm nhiều sự chú ý nữa
Bạn có thấy cuộc sống bây giờ có quá nhiều sự ồn ào không? Tiếng còi xe cộ, rồi tiếng thông báo trên điện thoại, rồi những khó khăn trong công việc, sếp bực tức, khách hàng phàn nàn, chuyện tình cảm, báo chí trên mạng, tin tức tiêu cực… Tâm trí đã có quá nhiều sự ồn ào rồi, thế nên liệu có cần thêm vào nó những sự chú ý khác nữa?
Nếu bạn đi làm, bạn thấy mình làm thật tốt, mọi người cũng công nhận điều đó, thế là tốt đẹp rồi? Mình không cần phải được tung hô, phải được nêu danh ra, phải có những bữa tiệc liên hoan… Những điều đó xảy ra hôm nay thì ngày mai cũng sẽ trở lại bình thường, theo thời gian bạn sẽ cảm thấy nó không còn quá quan trọng nữa.
“Em thấy mình chưa có nhiều thành tích hào nhoáng như các bạn?” Mỗi người có một quan điểm về thành công và thành tích khác nhau. Có người thành công nghĩa là có cuộc sống dư dả, công việc thăng tiến, làm chức này chức kia, đi nhiều nơi, có nhiều follower… Có người thành công chỉ đơn giản là có một công việc yêu thích, làm thật tốt nó, rồi tối về nhà với gia đình, thưởng thức những bản nhạc nhẹ nhàng, cuối tuần làm điều gì đó thư giãn.
Miễn là bạn thấy mình cố gắng và lớn lên từng ngày, còn việc phải có những thành thích thật lừng lẫy đâu quá quan trọng? Liệu những điều hào nhoáng đó có phù hợp với tính cách và điều bạn muốn không? Nếu đó không phải là điều bạn muốn có thì không cần phải suy nghĩ về nó quá nhiều. Cứ tận hưởng sự bình yên mà bạn đang có — vì nó giá trị vô cùng.
Đôi khi bạn nghĩ những gì mình đang làm không tạo ra đóng góp, nhưng thực tế nó lại là một mắt xích quan trọng trong một tiến trình. Cứ nghĩ một người kế toán, làm những công việc con số có thể nhàm chán từ tháng này sang tháng khác, nhưng nếu không có họ thì công ty sẽ ra sao? Hay những cô chú lao công cũng vậy, có bao người để ý tới họ, nhưng nếu không có họ thì chúng ta không thể có một văn phòng sạch sẽ để tập trung làm việc.
Thế giới có những người bản thân công việc và vị trí của họ đã thu hút sự chú ý. Nhưng rất nhiều những công việc khác tự nó đã là một sự trầm lắng rồi, không nổi bật, không thu hút, nhưng lại cực kỳ quan trọng. Việc chọn người, người chọn việc.
Mình không biết bạn như thế nào nhưng mình cảm thấy nếu trong lòng bạn bây giờ cảm thấy bình an, hài lòng với những gì mình đang có và vẫn có một thứ gì đó để cố gắng, tạo ý nghĩa mỗi ngày thì đó là điều tuyệt vời nhất. Đó là phước lành bạn được ban tặng mà nhiều người ngoài kia đang ước ao.
Thế nên, thả lỏng bản thân, đừng quá khắc nghiệt với chính mình. Bạn đã làm tốt rồi, hãy cứ từ từ bước đi và cảm nhận sự tuyệt đẹp trong cuộc sống của bạn nhé.
Mình chúc bạn bình an.
Mình đã dành thời gian nghỉ lễ này để đọc và chiêm nghiệm “From Your Soul”, mình đã tìm kiếm được câu trả lời cho bản thân từ những bài viết của bạn. Cảm ơn Vân Anh. Mình rất mong chờ các bài viết tiếp theo của Vân Anh.
Cám ơn bạn nhiều nha 😉