Ngạc nhiên chưa? Hôm nay mới thứ 4 mà mình đã có bài mới cho blog rồi. Tuần này mình không bận chăng? Một phần thôi. 😉 Lý do lớn khác đó là mấy nay mình bị nghĩ nhiều về gia vị cuộc sống và mình thấy mình có lẽ nên viết nó ra để chia sẻ cho bạn.
Hồi mình mới ra trường nhiều ước mơ, mục tiêu lắm. Lúc nào cũng cố gắng hết sức mình. Nhìn thấy bạn nào hoặc ai đó đạt được thành tích này, thành kia là mình hào hứng vô cùng. Mình cảm thấy bản thân quá kém cỏi và coi những người họ như là tấm gương để mình phấn đấu.
Trong đầu mình lúc nào cũng là hôm nay đã làm được những gì? Dậy sớm hay dậy muộn? Có đạt được mục tiêu hàng ngày không? Có dùng Facebook nhiều không? Mình đã kỷ luật chưa?
Rồi đến cuối mỗi tháng lại dằn vặt bản thân hình như tháng này mình chưa làm được gì cả. Công việc không có gì mới, không đi du lịch được đâu. Trong khi bạn bè thì nào là được thưởng, nào là lương tăng, đi đây đi đó…
Năm này qua năm khác cứ như vậy đấy. Mệt mỏi ghê không????
Rồi bởi vì cứ gồng mình lên như vậy nên mình ép buộc bản thân phải kỷ luật. Không được xem phim ngôn tình, Hàn Quốc vì quá sướt mướt, mơ mộng sẽ làm mình phân tâm khỏi mục tiêu.
Không được đi chơi quá nhiều vì mình cần phải làm việc, làm việc, nếu không thì mình sẽ bị bỏ lại phía sau so với bạn bè. Phải nghe tiếng Anh liên tục, video, nhạc, đọc báo… tất cả phải đọc bằng tiếng Anh. Lúc nào mà nghe một bài hát nhạc Hàn là mình lại thấy như mình đang “lêu lỏng.”
Mình có tiến bộ nhờ làm như vậy?
Có chứ. Bằng chứng là mình đã chia sẻ nhiều với các bạn hành trình công việc của mình để trở thành một Content Manager, rồi làm freelance, đi du học ở Úc và bây giờ đang làm Marketing Executive cho một công ty nước ngoài rồi đấy.
Nhưng cũng chính vì đã trải qua một thời gian dài rất nghiêm khắc với bản thân như vậy, mình đã nhận ra rằng đó không phải là điều mình thực sự muốn. Đúng hơn, những cái đó mới chỉ là một nửa con người của mình — một nửa khác mình đã bỏ quên không chăm sóc.
Bản thân mình là một con người khá mơ mộng, sống cảm xúc. Cũng có thể coi mình là người hồn nhiên, vô tư. Mình thích những thứ đáng yêu, dễ thương, thích những câu chuyện tình cảm happy ending, thích mơ mộng chút xíu, thích thơ văn, nghệ thuật, thích tưởng tượng đủ thứ… Thời gian trước vì tập trung vào mục tiêu mà mình không cho phép nửa con người này của mình được phát triển. Vì mình nghĩ như vậy là không tốt, không thực tế. Mình cần phải “trưởng thành”, phải ép bản thân “trưởng thành.”
Mình đã sai lầm lắm.
Chính suy nghĩ sai lầm đó đã khiến mình bỏ qua nhiều thứ thú vị trong cuộc sống. Mình để cho tâm hồn của mình trở nên khô khan, “thực dụng.” Mình cảm thấy ngột ngạt, mệt, burn out. Lúc nào cũng cảm giác thiếu vắng một thứ gì đó. Một thứ gì đó rất là mình, rất là con người mình. Không thể diễn tả được.
Mình quyết định dần thả lỏng bản thân. Mình chỉ làm việc hết sức từ thứ hai đến thứ sáu. Sau đó, cuối tuần mình cho bản thân nghỉ ngơi, vẽ tranh, làm vườn, làm những điều mình thích. Mình cũng nghe những bản nhạc Hàn mình yêu thích, còn tạo ra một playlist nhạc Hàn motivation để nghe lúc làm việc.
Và gần đây nhất, mình cho phép bản thân “say đắm” trong bộ phim Trường Ca Hành — thực ra là mình yêu lắm cặp diễn viên phụ Hạo Đô và Lạc Yên thôi, chứ còn mình tua hết, đến giờ vẫn chưa hiểu nội dung phim là gì. Nếu bạn nào bồ kết couple này trong phim (phim thôi, chứ mình không thích tìm hiểu về đời sống thực diễn viên) thì cứ email tâm sự nha. ;)))
Mình đã kiềm chế bản thân từ rất lâu rất lâu — không bao giờ được xem phim kiểu ngôn tình, sướt mướt. Nhưng đến bây giờ, chính nó lại thêm gia vị cho tâm hồn, cuộc sống của mình. Rồi mình đọc comment về phim của các bạn trẻ, thấy có những từ mới như “đẹp xỉu,” “xinh xỉu” rồi “tình yêu quật” — chưa ai nói với mình những từ này bao giờ và mình cũng chưa đọc được trước đó. Điều này làm mình vui khủng khiếp. Cứ đến nghĩ đến mấy từ này mình lại cười tủm tỉm một mình vì mình thấy chúng thật đáng yêu, các từ ngữ thật đáng yêu.
Mình thấy như mình thêm trẻ lại vậy 😉 Bao nhiêu căng thẳng trong công việc biến mất. Năng lượng trở lại. Con người mình trở lại.
Bây giờ mình vui lắm.
Có lẽ “gia vị” cuộc sống của mình thật đơn giản đúng không? Những cái mọi người đã biết giờ mình mới biết. Đã hơn 30 tuổi rồi mà đầu óc vẫn như một người vừa mới vào đời. Nếu trước đây nghĩ về điều này sẽ làm mình cảm thấy bản thân thật thiếu thốn và kém cỏi. Nhưng bây giờ, mình không thế nữa.
Vì mình vẫn cố gắng cho công việc và mục tiêu của mình. Mình vẫn giữ được sự hồn nhiên, mơ mộng của bản thân. Quan trọng hơn, mình thấy cuộc sống thật là bình an, thú vị, và tươi đẹp.
Thế là đủ rồi phải không? Mình chẳng mong ước thêm điều gì nữa.
Đôi lúc mình nghĩ rằng gia vị cho cuộc sống cũng có vẻ giống như gia vị cho………….đồ ăn.
Một món ngon đôi khi nhờ chút gia vị tí tẹo, nó nêm nếm cho món ăn thêm hương vị và gợi dậy khứu giác của người thưởng thức.
Đôi khi gia vị cho cuộc sống nó như 1 mùi hương thoang thoảng,
như một cơn gió nhè nhẹ, một tia nắng nhỏ xuyên qua kẽ lá,
một chiếc lá rơi nhẹ giữa khoảng không, như một cánh chim bay vu vơ giữa bầu trời
…
Và vì nó là gia vị nên nó cũng chỉ nên là gia vị. Cứ tưởng tượng chúng ta ăn cái pizza được rắc đầy tiêu, một tô phở được rắc đầy ớt…
hay như một mùi hương thơm thốc vào mũi như nồng nặc…
Đừng để gia vị lấn át mất phần chính yếu, cũng đừng để phần chính yếu thiếu đi gia vị.
Thật là phức tạp phải không?
Nhưng cứ lan man hoài trong sự đơn giản thì sẽ nhàm chán; còn cứ lao đầu vào sự phức tạp sẽ dẫn đến sự rối rắm.
Fiat TXT
Mình thích suy nghĩ này của bạn lắm luôn. Cuộc sống có nhiều điều tuyệt vời mà đôi khi mình đi quá nhanh nên đã bỏ qua chúng đúng không bạn? Nhanh đúng lúc nhưng cũng cần có những lúc chậm rãi để cảm nhận được thật nhiều những điều nhỏ nhoi mà ý nghĩa xung quanh mình.
Chị Vân Anh ơi, chị coi phim Hospital Playlist đi ạ để có thể vừa khóc vừa cười tụt huyết áp ngay sau đó. Em tin chị vẫn có thể vừa coi phim, nghe nhạc hay vừa balance được với những thứ khác cho cuộc sống đầy đủ gia vị <3.
Cám ơn Bảo Ngọc nha, cuối tuần này lại có thứ để xem rồi :)))