Ngày xưa ở một làng nọ có một cô gái rất tài năng. Cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn miễn là cô thích làm và tập trung vào nó.
Một ngày nọ cô lấy một tấm vải ra và bắt đầu vẽ. Nét vẽ nào cũng mềm mại, thanh thoát, hoàn hảo đến kỳ lạ. Tất cả gắn kết với nhau tạo thành một kiệt tác tinh xảo. Vẽ xong, cô nhìn vào bức tranh, mỉm cười đầy tự hào.
Những đám mây bay ngang qua và các ngôi sao trên trời đều ngắm nhìn bức vẽ của cô. Chúng thì thầm với nhau rằng cô bé quả là thiên tài. Cô cũng biết điều đấy và lòng đầy thích thú.
Nhưng chỉ chưa đầy vài phút sau, cô lo lắng suy nghĩ. Cô chợt nhận ra mình có thể làm bất cứ điều gì trên thế giới này nhưng lại chọn dành thời gian vẽ những bức tranh thì thật uổng phí.
Ngẫm nghĩ một lúc cô quyết định bỏ lại bức vẽ của mình và đi thật xa theo hướng ánh trăng. Cô muốn làm thứ gì đó khác hơn, mãnh liệt hơn, rõ ràng hơn. Cô muốn làm một thứ gì đó mà có thể phát huy hết được tài năng của cô. Thiết kế nhà cửa? Dạy học? Hay làm thầy thuốc… Cô thấy thật bối rối. Mải mê suy nghĩ như vậy, cô không để ý tới những đám mây và sao trên trời đang ra hiệu cho cô dừng lại. Cô chẳng hề ngó tới chúng.
Cứ tiếp tục năm này qua năm khác, cô đặt các câu hỏi đó cho mình và nuôi hy vọng sẽ sớm tìm thấy câu trả lời. Thế nhưng chẳng ai ngờ, 20 năm sau cô vẫn chưa tìm được. Cuối cùng quá mệt mỏi, cô bỏ cuộc. Cô nhận ra mọi thứ đều có thể trong cuộc đời nhưng bản thân cô buộc phải lựa chọn chứ không thể nào cứ đi thử hết thứ này đến thứ khác. Cô phải ra quyết định đâu là cái cô muốn dồn hết thời gian và sức lực vào.
Cô mua vài tấm canvas về từ một cửa hàng trong làng và bắt đầu vẽ trở lại. Lần này cô chỉ tập trung vào vẽ mà không hề nghĩ tới bất cứ điều gì khác. Ngày qua ngày nét vẽ của cô càng trở nên điêu luyện hơn. Cô vẽ mà không biết mệt, càng vẽ càng hứng thú. Cô biết rằng mình đã tìm thấy điều mình muốn làm cho đến hết cuộc đời.
Có lẽ bạn đã từng được nghe hoặc đọc câu chuyện này ở đâu đó rồi đúng không?
Đam mê là một chủ đề được nói đi nói lại rất nhiều lần, qua hàng chục năm liền. Nó được lặp lại mãi tới mức nhiều người tưởng rằng đam mê phải là điều gì đó thật lớn lao. Đam mê phải kiếm ra tiền thì mới gọi là đam mê.
Nhưng sự thật là đam mê có rất nhiều hình thức, và nó không nhất thiết phải là thứ gì đó thật to lớn.
Khi bạn phát hiện ra thứ gì đó làm mình vui vẻ, hào hứng và khiến tâm hồn mình trở nên đẹp đẽ hơn thì thứ đó cực kỳ quan trọng với bạn. Hãy dành thời gian cho nó, làm nó đều đặn — không nhất thiết phải hàng ngày nhưng thường xuyên để nó trở thành một phần trong cuộc đời của bạn, và đem đến cho bạn sự thư giãn khi cần.
Ngày hôm nay hãy thử dồn hết năng lượng và tâm trí vào điều bạn đang làm. Sau đó, cuối ngày ngẫm lại nó có làm cho bạn vui không, nó dạy cho bạn điều gì, bạn đã học được gì… Đừng nghĩ tới gì quá xa xôi, cứ tập trung cho những gì bạn đang làm trước rồi bạn sẽ thấy nó hé mở cho bạn nhiều điều thú vị mà bạn không ngờ.
Lâu rùi mới quay lại blog của chị và nó còn truyền cảm hứng cho em nhiều hơn cả những lần trước. Cảm ơn chị nhiều ạ ❤
Cám ơn em nhiều nha 🙂