Cách đây vài tuần gì đó, mình nhận được một chia sẻ như thế này trên Fanpage Lifelong Learners:
Em đang gặp khó khăn trong việc cân bằng giữa phát triển bản thân và giải trí, lúc trước em đâm đầu vào để cải thiện bản thân thì lại vô tình quên mất rằng bản thân cũng cần đc giải trí, đi tìm niềm vui thú. Đến lúc giải trí rồi thì em lại sợ bị sa đà, ko còn phát triển đc như trước vì dành hết thời gian cho những việc giải trí. Em cứ bị loay hoay hai vấn đề này, không biết cân bằng kiểu gì ạ vì cảm giác lúc nào cũng cứ sợ đánh mất chi phí cơ hội các thứ.
Mình đã suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ, mình cũng đã từng có cảm giác như em và cũng đã gặp một số người như vậy. Dường như câu chuyện ở đây không chỉ dừng lại giữa việc phát triển bản thân và giải trí, mà nó còn mở rộng ra giữa nghỉ ngơi và làm việc nữa.
Mình đã từng thế…
Ngày trước mình chỉ muốn lao đầu vào công việc. Làm quần quật ở công ty rồi về nhà tắm rửa xong lại ngồi vào bàn, viết lách cho đến khuya và đi ngủ, sáng lại dậy sớm cặm cụi với chiếc máy tính. Ngày nào cũng như ngày nào, đều gồng mình lên để làm việc mà không cho phép bản thân có một chút nghỉ ngơi nào cả.
Đơn giản bởi vì bản thân mình sợ. Nếu mình dừng làm việc thì mình sẽ bị thụt lùi. Bạn bè mình vẫn đang cày ngày cày đêm, mình không thể để bản thân lười biếng được.
Đôi khi có lời rủ rê tụ tập hoặc bạn bè lâu ngày không gặp, mình đều từ chối hoặc đi nhưng cảm giác rất… tội lỗi. Rằng đáng lẽ mình không nên đi thì tốt hơn. Rằng giờ đó nếu ở nhà mình đã làm được khối việc. Rằng trong khi mình đang chơi bời, tiêu tiền thì những người khác vẫn đang ở nhà hoặc ở công ty cày cuốc.
Mình cũng muốn được nghỉ ngơi thư giãn lắm chứ. Nhưng nhìn những người xung quanh rồi trên mạng xã hội, đâu đâu cũng thấy hình ảnh của sự thành công, bản thân mình lại buộc phải “chạy đua” theo vòng xoay ấy. Không ai ép mình cả. Tự mình ép mình thôi.
… sau một thời gian, mình vô cùng mệt mỏi
Thực sự là rất, rất mệt mỏi. Mình không hiểu tại sao mình lại phải làm việc không nghỉ ngơi như vậy. Tại sao trong đầu mình lúc nào cũng chỉ lổm ngổm bởi “tiền bạc”, “công việc”, “phát triển bản thân”, “kỹ năng”… mà không có lấy một chỗ, dù nhỏ xíu cho những từ như “thư giãn”, “xả hơi”, hay “thoải mái”.
Mình cảm thấy tự mình đang làm mình khổ trong khi mình có quyền lựa chọn được làm việc và được tận hưởng cuộc sống.
Xung quanh mình, một số người rất vui vẻ. Họ cố gắng làm việc nhưng vẫn có thời gian cho bản thân, cho gia đình và những người xung quanh. Họ chẳng bao giờ bỏ lỡ một dịp quan trọng nào và cũng chẳng bao giờ đặt công việc lên trên gia đình và các mối quan hệ khác. Họ không hẳn là đạt được sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống riêng, nhưng họ chẳng để bất cứ sự mất thăng bằng nào xảy ra cả.
Mình tự hỏi tại sao mình không được như vậy? Không ai ép mình phải làm việc cả ngày đêm. Không ai bắt mình lúc nào cũng phải làm, làm, làm. Mình được lựa chọn cố gắng hết sức và sau đó nghỉ ngơi để nạp năng lượng, chuẩn bị cho những thử thách kế tiếp cơ mà?
Bạn được lựa chọn
Cuộc sống hiện đại càng dễ khiến chúng ta rơi vào trạng thái phải hoạt động liên tục. Chúng ta phải đọc, phải viết, phải làm, phải tư duy, suy nghĩ liên tục. Chúng ta phải không ngừng nạp vào đầu hàng tá kiến thức và phải tích cực phát triển bản thân để không bị tụt hậu. Chúng ta có được những lời khen, phản hồi ngay tức thì và những phần thưởng động viên đúng lúc – chính chúng là động cơ khiến chúng ta thấy mình phải “bay cao, bay xa” hơn nữa. Chúng ta cứ như thể một cỗ máy mà cứ sau mỗi lần được tiếp thêm nhiên liệu lại có sức vận hành trơn tru, êm ái.
Trở về gia đình, chúng ta tất bật với những thứ khác hoàn toàn như chăm sóc con cái, nấu cơm, dọn dẹp… Mọi thứ vận hành với một tốc độ hoàn toàn khác, chậm rãi hoặc lên xuống thất thường – đôi khi tạo nên sự nhàm chán và khiến chúng ta nản lòng, cảm tưởng như bản thân cần phải quay trở lại văn phòng làm việc ngay để thoát ra khỏi cuộc sống ‘tẻ nhạt’ đó.
Đấy không hẳn là vì tiền, cũng không hẳn là vì vị trí hay cơ hội thăng tiến. Đấy đôi khi là vì xu hướng chung của xã hội. Số đông người như vậy thì số ít người cũng dần dần thấy mình phải thay đổi thể thích nghi.
Nhưng… mình muốn nhấn mạnh một lần nữa, chúng ta đều được lựa chọn và phải lựa chọn một cách sáng suốt.
Bài học mình rút ra
Sự học là cả đời. Mình không thể nói ngày hôm nay học 12 tiếng để học bù cho ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa. Bởi vì sự thay đổi của kiến thức và thông tin không có đặc tính “bù”. Ngày hôm nay có nhiều biến chuyển không có nghĩa những ngày tiếp theo sẽ ít đi hoặc bất biến.
Phát triển bản thân là tốt, nhưng đừng ép bản thân phải phát triển 24/24 và 24/7, bởi vì chúng ta cần nghỉ ngơi và hồi phục năng lượng thì các hoạt động tiếp theo mới hiệu quả. Nghỉ ngơi chất lượng và biết cách khiến bản thân đầy sức sống trở lại cũng là một hoạt động phát triển bản thân về mặt tinh thần không thể thiếu.
Cứ bình tĩnh và đừng quên tận hưởng vì cuộc sống không chỉ là công việc và học tập. Đấy là những gì mình đúc kết được sau khi đã từng trải qua một thời gian sợ hãi, bị ám ảnh bởi 4 từ: “chi phí cơ hội”.
Thời gian cứ nhẹ nhàng trôi một cách đầy vội vã. Nếu chẳng cho phép bản thân sống chậm để tận hưởng vẻ đẹp của cuộc sống trong những khoảnh khắc thường ngày thì biết đến bao giờ, bạn mới cho phép mình có cơ hội làm điều đó?
Đừng bảo “ngày mai” hay “tháng sau” hay “năm sau” hay chờ cho đến khi bạn giàu có, giỏi giang, đạt được vị trí này vị trí nọ? Bởi vì ai dám biết chắc tương lai sẽ như thế nào? Chi bằng cứ sống hết mình, yêu hết mình, trân trọng hết mình, và tận hưởng hết mình thôi.
Ảnh đầu bài: Willian Justen de Vasconcellos
Cam on ban ve nhung bai viet y nghia da giup minh suy nghi khac di.